Lập dàn ý cho bài văn biểu cảm sau: Món quà tuổi thơ
Giúp mình với
Lập dàn ý cho bài văn biểu cảm sau: Món quà tuổi thơ Giúp mình với
Share
Lost your password? Please enter your email address. You will receive a link and will create a new password via email.
Please briefly explain why you feel this question should be reported.
Please briefly explain why you feel this answer should be reported.
Please briefly explain why you feel this user should be reported.
Hãy giúp đỡ người khác giải quyết rắc rối, và rắc rối của bạn sẽ biến mất.
1. Mở bài
14 tuổi, giờ đây em đã là một cô học sinh lớp 7 chững chạc hơn trước rất nhiều. Càng trưởng thành cũng đồng nghĩa với việc con người ta không còn ngây thơ, trong trẻo như ngày nào. Một thời thơ ấu đã qua song vẫn để lại trong em nhiều dấu ấn, là chiếc xe đạp ông nội mua tặng cho em, là tuổi thơ đẹp bên ông.
2. Thân bài
a) Hoàn cảnh được tặng quà
b) Cảm xúc khi được nhận món quà
c) Miêu tả hình dáng của món quà
d) Kỉ niệm với món quà ấy
3. Kết bài
Nêu cảm nghĩ.
Món quà chiếc xe đạp thời thơ ấu tuy nhỏ bé mà ấm áp tình cảm, mà chất chứa bao kỉ niệm đẹp nơi đó. Giờ đây, em không còn đi chiếc xe này nữa, em đã cất rất cẩn thận, luôn giữ gìn món quà tuổi ấu thơ.
Em tham khảo dàn bài sau nhé:
MB:
– Giới thiệu về món quà của em ( Món quà ấy là gì? Ai tặng cho em? Tặng trong dịp nào?…)
TB:
– Miêu tả chi tiết món quà:
+ Hình dáng
+ Công dụng…
– Người tặng với tình cảm như thế nào? Hi vọng điều gì ở em về món quà đấy?
– Cảm xúc của em khi được nhận quà
– Em giữ gìn món quà như thế nào?
KB:
– Nêu suy nghĩ của bản thân
Bài viết tham khảo:
Hồi nhỏ, tôi rất thích chơi gấu bông. Vào dịp sinh nhật 6 tuổi, mẹ đã tặng cho tôi một chú gấu bông rất đẹp.
Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc đến vỡ òa khi bóc từng lớp giấy bọc quà, nhìn thấy chiếc tai gấu lấp ló phía trong bộp bìa carton. Cảm giác nghẹn ngào, xúc động đến mức tôi nhảy cẫng lên hò reo khiến cả nhà nhìn tôi thích thú trêu chọc. Tôi đã thích gấu bông từ rất lâu rồi, khi sang nhà chị họ chơi và thấy chị có một chú gấu Teddy để trên bàn học, tuy nhiên tôi biết gia đình mình không quá khá giả, mẹ và bố phải làm việc vất vả để kiếm tiền trang trải học phí và những lần ốm đau của tôi. Do đó, tôi không hề năn nỉ hay xin bố mẹ mua bất cứ món quà nào cả. Tuy nhiên, có lẽ vì nhìn thấy sự thích thú của tôi với chú gấu bông kia và muốn động viên tôi học tốt nên mẹ đã mua tặng tôi vào ngày sinh nhật món quà tuyệt vời đến vậy.
Tôi rất thích chú gấu mẹ tặng và đặt tên nó là Nhỏ, vì em cũng nhỏ xinh thôi, không quá to, vừa đủ để tôi ôm đi ngủ. Từ khi có chú gấu Nhỏ, tôi luôn mang theo em khi sang nhà hàng xóm chơi trò gia đình, em sẽ là em bé, tôi chăm em, cho em ăn, dỗ dành em khi ngủ… Tôi may áo cho em mặc, làm mọi thứ từ những tờ giấy lịch hay bất kể thứ gì tôi nghĩ ra để em có “một cuộc sống sung túc nhất”.
Nhỏ toàn thân có màu nâu xám, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn và chiếc mũi xinh xinh hình tam giác. Tôi luôn cố gắng giữ gìn em, tuy nhiên có một ngày tôi ôm em sang nhà hàng xóm chơi như thường lệ, thì tôi làm em rách bục chỉ ở tay vì bị mắc vào đinh ở trên tường. Tôi lúc đó rất sợ, sợ vì mẹ sẽ trách mắng, lại buồn, buồn vì đây là món quà mẹ tặng, tôi không muốn em bị hỏng chút nào.
Tôi và một chị hàng xóm đã lấy kim chỉ và khâu lại nhưng vẫn bị lòi bông ra ngoài. Tôi càng trở nên lo lắng. Khi mẹ biết chuyện, mẹ đã khâu lại giúp tôi, cười và nói: mẹ rất tự hào khi tôi biết tự khâu lại vì lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng cũng lưu ý tôi không nên quá lo lắng về những chuyện vô tình xảy ra, cứ thoải mái đón nhận và chuyện gì cũng có cách giải quyết. Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu rõ lời mẹ nói, nhưng giờ đây nhớ lại, tôi đã có thể hiểu phần nào. Tôi đã không còn luống cuống khi gặp phải tình huống bất ngờ nữa. Thay vào đó, tôi bình tĩnh hơn và suy nghĩ tìm cách giải quyết, nếu việc nào khó quá, tôi sẽ đi tìm người nào đó có thể giúp mình.
Giờ đây, khi tôi đã lớn khôn hơn, em gấu Nhỏ vẫn được tôi đặt nằm cạnh bên mình khi ngủ. Tôi rất thích em gấu và tự nhủ sẽ phải giữ gìn gấu Nhỏ thật cẩn thận để em không bị rách nữa.